
KHẮC KHOẢI
Đã 2 giờ sáng. Tiếng chuông đồng hồ ở nhà thờ lớn vừa thong thả điểm lại nghe khô như ngói thế mà Toàn vẫn chưa tài nào chợp mắt được. Anh nằm đấy trằn trọc mắt trân trối nhìn thẳng lên trần nhà như muốn kiếm tìm cho ra bằng được một điều gì một giải pháp gì mà chính anh anh cũng chẳng thể nào hiểu là liệu khi tìm ra được rồi thì anh sẽ giải quyết thế nào.
Hình ảnh cô bé gặp gỡ lúc chiều làm cho anh không sao quên được. Nhất là câu nói của cô bé khiến đầu óc anh quay cuồng tựa hồ đang rơi vào một miền vô định. Nó như một mũi dao sắc lạnh xuyên thẳng vào trái tim vốn rất nhạy cảm của anh. Anh không hiểu tại sao mình lại có thể rung cảm trước một cô bé đã trót dại với một anh chàng nào đó. Chẳng lẽ bây giờ người ta sống như thế hết hay sao? Chẳng lẽ người ta sống như con vật sao? Giá trị con người nằm ở chỗ nào? Anh băn khoăn lo lắng! Chẳng lẽ là… Cứ như thế mãi cho đến khi anh mơ màng chìm vào giấc ngủ.
- Em xin anh xin anh hãy thương lấy đứa bé! Nó chẳng có tội tình gì.
- Thế bố của nó đâu? - Anh hỏi.
- Em xin lỗi! Em là một đứa mất nết. Xin anh đừng hỏi về bố nó. Chính em em cũng không biết. Chỉ mong sao sau này con em đừng sống như em. Tiếc là em không có cơ hội để nói cho nó biết mẹ nó là người thế nào.
Anh trố mắt nhìn sửng sốt miệng há hốc định quạt cho cô bé một trận nhưng câu nói của cô bé như lớp băng keo dán chặt vào miệng anh. Ánh mắt của cô nài xin sự cảm thông và chia sẻ. Anh chua xót lắc đầu và nắm chặt tay cô bé bàn tay ấy nhũn mềm trong tay anh. Anh cứ thế nắm chặt tay của cô bé nửa muốn trách cứ nửa muốn động viên cô hãy vượt cạn qua nỗi khốn cùng này và hy vọng vào một tương lai sán lạn khấm khá hơn không chỉ cho cô mà còn cho cả đứa bé nữa. Thế nhưng cuộc đời không đơn giản thế. Từng là bác sĩ nên anh biết trong trường hợp này muốn cho đứa bé được sống thì chính cô cô sẽ phải ra đi mãi mãi hoặc là ngược lại. Thật là quái ác!
- Này Toàn! Cậu với cô bé đó thế nào? Chẳng lẽ cậu định lo cho cô ấy thật à?
- Tớ á! Tớ cũng chẳng biết. Tớ chỉ cảm thấy mình cần phải làm một cái gì đó cho cô bé.
- Hâm! Thế cậu không sợ mang tiếng à?
- Mang tiếng? Mang tiếng với ai? Bố mẹ thì chẳng còn anh em thì không. Bạn bè thì chỉ có cậu là người thân thiết và cũng là người đồng cam cộng khổ với tớ. Có chuyện gì mà tớ lại không chia sẻ với cậu đúng không? Vả lại tớ có làm gì quá đáng đâu. Nếu có mang tiếng thì chỉ sợ mang tiếng với lương tâm thôi.
- Nhưng cậu đang là chủng sinh mà cô ấy là… Mọi người sẽ hiểu lầm. Chẳng lẽ cậu định làm thánh Giuse thứ hai sao? Đừng có hâm!...
Tiếng hâm của thằng bạn như phát búa đập mạnh vào trái tim anh. Anh giật mình hốt hoảng ngơ ngác nhìn quanh song chợt nhận ra đó chỉ là giấc mơ. Anh cố gắng ru mình vào giấc ngủ và cầu mong giấc mơ vừa xảy ra được tiếp tục để xem xem kết cục sẽ thế nào nhưng anh không tài nào ngủ lại được. Anh tự nhủ: Ừ nhỉ! Biết đâu mình hâm thật!? Nhưng mà những gì vừa xảy ra trong giấc mơ liệu có khi nào thành sự thật không? Liệu anh có sẵn sàng theo một hành trình khác và trở thành một chàng Giuse mới trong thời đại này không? Anh còn đang suy nghĩ mông lung như vậy thì tiếng chuông báo thức đã kéo anh trở lại với cuộc sống thường nhật của một người chủng sinh. Anh choàng dậy lao ra khỏi giường với mong muốn tẩy rửa thật sạch giấc mơ vừa qua cho nhanh để không còn chút ấn tượng nào trong tâm trí anh nữa nhưng xem ra hơi khó. Cuộc đời thật oái oăm!
Bất giác anh đứng thẳng tay vươn lên cao ngực ưỡn về phía trước và lẩm nhẩm: Lạy Chúa! Nếu Chúa là con trong lúc này Chúa sẽ làm gì?
TẢN MẠN CHUYỆN ĐỘC THÂN
Con đi tu đã lâu mà chưa thành linh mục. Tóc trên đầu con đã vơi đi ít nhiều đề lộ vầng trán “thông thái” của một người chẳng có chi là thông thái. Mớ tóc còn lại cũng đã lấm tấm bạc. Con chưa già mà sao cứ như ông già! Đi bên cạnh mấy thầy mới vào trường mới thấy khoảng cách tuổi tác ấy càng lớn. Mấy thầy nhập đại chủng viện càng ngày càng trẻ mới hai mươi hai mốt tuổi như cánh chim khỏe khoắn tươi xinh. Con như nồi cơm hâm mấy lửa thế hệ cuối cùng của chương trình cũ của lớp “ thầy già”.
Bằng tuổi con bạn bè đã yên bề gia thất. Hôm trước con gặp đứa bạn thân đi lễ cùng với vợ con của nó. Đứa con bé bỏng nằm ngủ ngon lành trong vòng tay của ba nó. Con cũng có bản năng và khao khát của người làm cha một người cha yêu thương và bảo bọc con cái trong đôi tay của mình. Một hạnh phúc yên bình và cao cả khiến con ao ước khiến con thấy mình lẻ loi cô quạnh giữa đại chủng viện đông đúc. Đôi lúc con cảm thấy như mình đang sống một mình quạnh quẽ mặc dầu mấy thầy cùng phòng đang ngồi châm thuốc nói chuyện bên cạnh...
Phòng của lớp chúng con nằm ở một dãy riêng. Mỗi lần đi lên phòng con đều cúi đầu trước tượng Thánh Giuse đặt trên lối đi. Đôi lúc con dừng lại một giây để ngắm nhìn Ngài. Thánh Giuse cương nghị mạnh mẽ mà cũng thật dịu hiền! Chúa Giêsu nép vào lòng Ngài yên bình tin tưởng. Một tay Ngài cầm nhánh huệ tinh trắng. Đã bao lần con thỏ thẻ xin cho mình cũng được lòng khiết tịnh như Ngài nhưng cũng bao lần con khao khát có một mái ấm cho riêng con.
Chúa Giêsu đã tìm đến tấm lòng của một người cha dâng hiến. Thánh Giuse đã dâng hiến cuộc đời một cách mãnh liệt dứt khoát và trọn vẹn! Đôi khi con đi đường vòng để khỏi thấy Thánh Giuse khỏi thấy nhánh huệ tinh khiết trong tay Ngài nhưng lòng con thì luôn khắc khoải. Con nhìn lại những tháng ngày tươi trẻ đang đi qua. Chưa con chưa già! Con vẫn còn trẻ. Bờ vai nầy vẫn còn săn chắc. Đôi tay này vẫn còn khỏe mạnh có thể rộng ôm vào lòng một gia đình đông đúc… Con nhìn lại mối tình đầu ngọt ngào mà con đã từ bỏ. Giả như Chúa đưa con quay lại ngày xưa Chúa ơi con không biết mình vẫn sẽ chọn con đường này hay một con đường khác.
Có lẽ nào các họa sĩ lại vẽ Thánh Giuse với hình dáng của một ông già bạc phơ râu tóc? Con nghĩ Thánh Giuse không già như vậy đâu! Ngài cũng trẻ trung cũng tràn trề sức sống nhưng nhân đức của Ngài thì chín muồi. Đó là sự tin tưởng phó thác nơi Chúa.
Con tin Chúa đã chọn lựa con thì Ngài cũng sẽ gìn giữ con như Ngài đã chọn và gìn giữ Thánh Giuse.
Đôi khi nghĩ già cũng hay! Chẳng dám đi đâu làm gì mà không bám víu vào Chúa.
VẾT RẠN
Tiếng phi cơ mạnh mẽ đưa chiếc máy bay cất cánh từ từ rời xa quê hương. Chuyến bay ấy mang theo Hắn đưa Hắn đi xa với một khoảng cách vật lý tăng dần tăng dần…
Tình cờ Nhỏ và Hắn trở thành anh em kết nghĩa. Trong thâm tâm tự hai đứa đều biết rõ con đường mình đang đi và những giới hạn. Sự liên đới nơi lời nguyện cầu thay cho tấm lòng mong muốn nâng đỡ giúp nhau vượt qua những khó khăn trong đời. Với Nhỏ Hắn như quà tặng quý lắm mà Nhỏ hằng cảm tạ Thượng Đế. Cách chia sẻ niềm vui nỗi ưu tư giữa Nhỏ và Hắn dành cho nhau chỉ có nơi người bạn tri âm tri kỷ: không ồn ào không đòi hỏi; chỉ đơn thuần là riêng tư đón nhận cùng vui cùng khóc. Dẫu không ai nói thành lời Nhỏ và Hắn cùng tự dặn lòng trân trọng và gìn giữ tương quan hai đứa như đôi bạn thiêng liêng. Thời gian xoay vần… Đôi lần cãi cọ rồi cũng làm hòa. Sợi dây liên lạc dần dần đi vào im lặng và dừng lại đột ngột. Lý do được đưa ra Nhỏ không sao hiểu được và cố đi tìm đáp án. Vẫn không lời giải thích nào khác. Hắn thay đổi đột ngột. Thái độ Hắn không giống ngày trước: một ông anh! Bây giờ Hắn hắt hủi Nhỏ như một mối nguy hiểm cận kề. Nhỏ bắt đầu cảm thấy sợ nhưng không hiểu sao trong tận đáy tâm hồn Nhỏ vẫn vang lên lời mách bảo rằng: “Hắn là người tốt đó!” Thời gian cứ tiếp tục trôi trong sự thinh lặng đó dường như Nhỏ tìm ra câu trả lời. Nhỏ không muốn tin! Nếu đúng vậy thì giữa Hắn và Nhỏ không còn là anh em như hai đứa trẻ vô tư. Điều ấy có nghĩa là Nhỏ mất Hắn ở một góc độ nào đó. Đối với Nhỏ Hắn như một ông anh tốt bụng không hơn không kém.
Quyết định đi phục vụ xa quê hương của Hắn làm Nhỏ không nén được tiếng thở dài. Điều mà Nhỏ cho là không lẽ nay đã trở thành có thể. Ở góc đằng kia nhóm người đi tiễn Hắn ra về vui vẻ. Đằng này Nhỏ cũng đi về tự cười với chính mình và vị mằn mặn ở đầu môi. Tất cả khép lại đóng khung một đoạn album đã vĩnh viễn là quá khứ. Chợt dừng lại quay nhìn bầu trời phía sau Nhỏ nói:
- Nhà ngươi có muốn thắng thì cũng phải nói một tiếng chứ! Mà nhà ngươi thắng gấp thế này thì…
Chiếc xe chầm chậm in dấu trên con đường quay về thực tại. Chợt dừng lại Nhỏ nhìn thấy tượng Thánh Giuse với nhành huệ trắng trên tay. Câu nói ngày nào của Hắn vọng về: “Con tim có những lý lẽ của nó mà lý trí không tài nào hiểu được đâu!” Gạt nhanh dòng nước mắt khẽ nghiêng người chào Thánh Giuse Nhỏ tiếp tục con đường đang đi dang dở. Nhỏ hiểu! Hắn sợ mình không thể kiểm soát lý lẽ của con tim và không muốn lỗi nhịp đập hòa cùng cung điệu dâng hiến. Cách Hắn làm giống như một hợp âm “át bảy” vang dội nghe chói tai. Nhưng rồi sau đó là đoạn kết êm đềm sâu lắng.
Chuyện đời nhân gian kể rằng có một viên ngọc rất đẹp nhưng không phải là do không có một chút trầy xước nào. Ngược lại viên ngọc ấy có một vết rạn nứt. Nhà vua đã ra lệnh thưởng công xứng đáng cho ai chữa lành viên ngọc ấy. Khắp nhân gian bao thợ kim hoàn lần lượt kéo nhau đến rồi lại lắc đầu ra về. Cho tới một ngày kia có một anh thợ đến xin phép nhà vua để đem viên ngọc về và được làm theo ý mình. Đến kỳ hạn anh đem viên ngọc trình lên cả nhà vua và triều thần cùng trầm trồ khen ngợi bởi trên viên ngọc bây giờ có một bông hồng tuyệt đẹp đã được điêu khắc rất công phu tỉ mỉ. Nhà vua ngạc nhiên quan sát và rồi nhận ra vết rạn nứt ngày nào nay đã trở thành thân của một chiếc lá bông hồng. Gấp sách đôi môi Nhỏ khe khẽ cười không nước mắt khi đối diện vấn đề rất thực con người: tự nhiên yếu đuối và lý tưởng chấp nhận và an bình.
Tiếng chuông nhà thờ thân quen điểm báo một thời khắc. Thời gian lặng lẽ tiếp tục đi …
Ý NGHĨA MỘT LOÀI HOA
Từ rất lâu trong ánh mắt Thời Gian khi nhân loại quẫy đạp tự do của mình theo bóng đêm hình bóng hỗn độn và hư hoại đã hả hê xuất hiện trên từng căn tính sự vật. Cơn bão táp đam mê khiến mọi hình hài đều nghiêng chiều và rạp mình trước vùng xoáy hỗn mang vô lối. Trần gian thoi thóp thở trong sự thống trị của sự chết. Bỗng một tiếng vọng thâm sâu từ Trên Cao rung nhẹ cung đời vạn vật. Khắp nơi khấp khởi với thông điệp yêu thương tràn về nôn nao cõi thế: Giữa tăm tối màn đêm một loài hoa sẽ mang Hình Ảnh Trái Tim mở ra bình minh cuộc sống.
Từ lúc ấy vũ hoàn nghe thấy tiếng bước chân xôn xao của muôn hoa chạy đến với Thời Gian để hiểu hơn về bản ngã tự thân. Tất cả đều đồng lòng và cùng một ý nghĩ chính mình sẽ là cánh hoa duy nhất cung chứa Trái Tim của Trời Cao. Mọi loài hoa đều mong Thời Gian tăng thêm sắc để khoe vẻ đẹp kiêu sa của mình như là sự xứng đáng cho Trái Tim Vĩ Đại ngự trị. Chưa đồng thuận với điều ấy các loài hoa lại lên tiếng yêu cầu thắm tràn hương để mọi nơi đều biết vinh dự cao quý mình đang đặc hưởng.
Thời Gian mệt mỏi vì những ngôn từ trống rỗng chỉ mang bóng dáng môi miệng. Chưa một loài hoa nào ý thức việc mang Trái Tim Trời Cao là thế nào và để làm gì ? Tất cả chỉ nghĩ đến vinh quang ca tụng của muôn loài về mình mà quên rằng trái tim phải làm sao để sẵn sàng cho sứ mệnh trọng đại ấy !
Giữa vườn hoa đang rợp hương sắc rực rỡ vạn vật chợt nhận ra một loài hoa đồng nội đứng bình an trong tĩnh lặng. Loài hoa ấy không ngả nghiêng theo cánh tay quyến rũ thế trần gọi mời cũng không đua đòi màu gió hào nhoáng thoảng qua. Loài hoa ấy ôm ấp sự thuần khiết đất trời trong thẳm sâu trái tim nên luôn vươn thẳng và hướng lên cao dù biết rằng dáng đứng của mình thật thấp bé so với đồng loại. Ngày hay đêm mưa hay nắng loài hoa chỉ có nụ cười lấp lánh làm duyên nét thanh mà trong đơn thành mà sâu lắng. Loài hoa ấy nhẹ nhàng quên đặc quyền bản thân không yêu cầu một điều gì cho mình chỉ luôn ước nguyện liên lỉ mong Thời Gian sớm ban tặng Trái Tim cho nhân loại.
Thời Gian như nghe âm vọng của hồn hoa thao thức nên cúi xuống thì thầm:
- Hoa không xin gì với Thời Gian sao ?!
- Tất cả mọi sự của Hoa đều là của Thời Gian! Hoa chỉ biết hướng lên Trời Cao để nhận lấy Ánh Sáng làm quang năng cho đôi chân bám rễ trong đất chắt chiu tinh tuý tình đời nở hoa giữa lòng cuộc sống.
Và rồi trong huyền sử Tình Yêu một loài hoa thanh khiết mang màu trắng tơ Trời vươn cao ngắm mây để kéo Hạt Mưa chạm đất vỡ ra tiếng thánh thót của giai điệu ngày đang lên. Loài hoa bình dị mọc giữa đồng nội ngày nào giờ nở thắm Đoá Huệ Thiêng ẩn chứa Hình Trái Tim cho trần đời dịu đi cơn sốt đam mê dằn vặt và cảm nhận hương Sự Thiện đang lan toả trên mỗi dấu bước Sự Thật.
Như một sự cộng hưởng từ đây khi mỗi trái tim biết gạt bỏ những nghiêng chiều chất thể biết hướng lên Trời Cao tiếp nhận Hạt Mưa Sự Thiện biến đổi tất cả sẽ nở Đoá Huệ Thiêng ngay trong lòng trái tim mình.
GIẤC MỘNG LÀNH
Tôi bước vào nhà thờ lúc trời sập tối một mình thinh lặng trước bàn thờ thánh Giu-se.
Ông Từ có lẽ hài lòng vì tưởng tôi đang... cầu nguyện. Thật ra tôi đến đây là để tìm ý tưởng cho bài viết của mình. Tôi đang bí khi viết về Thánh Giuse mẫu gương của đời sống khiết tịnh.
Thánh Giuse là người thế nào nhỉ? Chắc lúc sống chung cùng Đức Mẹ Ngài cũng trạc tuổi mình. Ôi cái tuổi tò mò ham muốn thích chinh phục... thì làm sao cưỡng lại được bản năng?!?
Nghĩ ngợi hoài mà chẳng cảm nhận được gì tôi chán nản thiếp đi lúc nào không hay.
Ai đó vỗ vai tôi quay lại... Thật bất ngờ! Tôi suýt hét lên khi nhận ra trước mặt là một người... y chang tượng thánh Giu-se trên bàn thờ. Đích thị là thánh Giu-se bằng xương bằng thịt rồi. Ngài đến với tôi đang khi tôi khao khát được gặp Ngài để… phỏng vấn! Mừng quá tôi hỏi ngay:
- Ngài không hề xúc động khi chung sống với người phụ nữ mình yêu sao?
Thánh Giu-se mỉm cười hiền hòa:
- Con tưởng tim ta bằng gỗ đá ư?
- Vậy làm sao thưa Ngài... Hai người sống chung mà không hề ....
- Maria là một phụ nữ tuyệt trần! Làm sao ta không xúc động trước một thiên thần mặc xác phàm như thế. Nhưng khi người ta biết chặn đứng tình yêu nhục dục thì tình yêu thanh khiết sẽ vươn cao y như khi ta đắp đập chặn đứng dòng suối lại thì nước suối dâng lên và chảy đến tưới xanh những vườn cây và những cánh đồng ở những nơi cao. Nếu không được chặn dòng và định hướng dòng suối chỉ chảy tràn lan cách lãng phí và có thể nhận chìm những người khác nữa.
- Ồ! Thưa Ngài có phải vì thế mà Ngài đã quyết tâm giữ đức khiết tịnh nhờ thế mà tình yêu thanh khiết của Ngài vươn tới đỉnh cao?
- Con đã hiểu phần nào rồi đấy con ngoan của ta.
- Nhưng ngoài ra còn có những suy nghĩ nào giúp giữ đức khiết tịnh nữa không ạ?
Bấy giờ Thánh Giu-se chạm nhẹ vào trán tôi. Ngoại cảnh bỗng nhòa dần rồi tan biến và tôi đang phiêu du vào một vườn thượng uyển mê li.
Khu vườn có trăm hoa muôn sắc có vô vàn chim chóc tụ về. Đàn chim ríu rít trên ngàn hoa dưới bầu trời lồng lộng. Trong khi đó tội nghiệp chưa ai đó đã nhẫn tâm bắt nhốt một chú chim đáng thương trong một chiếc lồng cực đẹp! Dù được ở trong chiếc lồng quý giá đan bằng vàng ròng được đậu trên những nhành bằng ngà chén đựng thức ăn và nước uống bằng ngọc con chim vẫn ủ rũ buồn thiu đăm đăm nhìn chim bạn đang tung cánh vút trời xanh lòng khát khao được tung bay như thế.
Bất chợt lại một bàn tay chạm nhẹ vào trán tôi. Đàn chim và cảnh vật chung quanh tan biến. À thì ra bàn tay ấm áp của Thánh Giu-se khiến tôi thoát ra khỏi giấc mơ và trở về thực tại.
Thánh Giu-se vẫn còn đó trước mặt tôi Ngài tiếp:
- Con chim khôn không hề muốn tự giam mình trong chiếc lồng chật hẹp dù chiếc lồng đó quý hơn ngọc ngà. Nó chỉ muốn xổ lồng tung cánh bay cao. Bởi càng bay lên cao hạnh phúc càng dâng tràn và mỗi ngày nó càng muốn bay cao lên mãi dứt khoát chẳng bao giờ muốn bị giam nhốt bởi chiếc lồng chật hẹp kia.
Lại mỉm cười nhìn tôi hiền hòa Ngài nhẹ nhàng bảo:
- Tình yêu đôi lứa cũng vậy con ạ. Nếu cứ bị giam nhốt trong vòng tay ân ái thì không thể vươn lên cao không bao giờ thanh thoát được.
Một tình yêu không bị giam cầm trong xác thịt không bị chi phối bởi bản năng và dục tình sẽ rất cao nhã và bao la. Những ai đã cảm nếm thứ tình yêu thanh thoát này sẽ luôn luôn quý trọng và sẽ cố bảo tồn nó bằng mọi giá cho đến mãn đời.
Con hiểu không? Tình yêu bị giam nhốt trong vòng tay ân ái là thứ tình yêu nghèo nàn và hạn hẹp không thể cất cánh vươn đến những con người đau khổ và đói khát tình thương. Trong khi đó tình yêu siêu thoát sẽ chắp cánh cho ta vươn đến những chân trời xa nơi những con người bất hạnh đang khao khát có ai đó chia sẻ tình thương với mình...
Bỗng một bàn tay lay nhẹ một bên vai khiến tôi choàng tỉnh lại.
« Thôi trễ rồi Cháu về nghỉ đi đã đến giờ đóng cửa! »
Lần nầy thì không còn là bàn tay thánh Giu-se trong mộng nữa. Ông Từ cắc cớ đã đưa tôi ra khỏi giấc mộng lành để quay về với thực tế đời thường. Ôi tiếc làm sao!
GAI NHỌN HÀNH TRÌNH
Trên con đường chiều gập ghềnh và khúc khuỷu với những đám bụi mù tung lên từ dấu chân của đoàn người chen chúc nhau đi về nguồn cội để tìm lại chính mình người ta thấp thoáng thấy một đôi vợ chồng đang dìu nhau đi rất chậm chạp như bị bỏ lại phía sau bởi cơn hối hả của cuộc sống.
Con đường phía trước còn quá dài cho một suy nghĩ về hành trình đích điểm. Người đàn ông vẫn lặng lẽ cất bước một tay đỡ người vợ trẻ mệt nhọc đang sắp sửa tới ngày khai hoa nở nhuỵ một tay giang ra để khai phóng và che chở cho Quà Tặng từ Trời Cao đang rung lên theo nhịp bước nơi cung lòng người vợ hiền.
Người đàn ông cương nghị với khuôn mặt rám nắng; chẳng có hành trang gì ngoài một túi vải trên vai và một cây gậy trong tay như là tất cả gia tài và quyền lực của mình. Có lẽ người đàn ông giàu trái tim thanh khiết nghị lực hơn giàu sản vật. Trong khi ấy bụi đường trần không làm mờ đi nét đẹp tinh tuyền của người phụ nữ vẻ duyên dáng đẹp ngời đó vẫn rạng rỡ như cánh huệ giữa trời đất một chút thanh cao đủ làm dậy sức sống.
Đường lên dốc càng khó khăn hơn khiến người đàn ông phải gắng hết sức đỡ người vợ trẻ đồng thời phải gồng mình chịu những va chạm mạnh bạo của tranh vượt trần đời. Mồ hôi thấm ướt cả lưng áo và đôi chân như chậm hẳn lại nhưng đôi tay dìu nhau vẫn cứ nắm chặt để tiến về phía trước.
Chợt những tiếng xì xầm từ phía sau vang lên và to dần làm cho không khí ngột ngạt càng trở nên ngột ngạt:
- Tiếc cho đoá hoa diễm lệ trong tay một kẻ quê mùa!
- Đáng trách cho một đôi tay không đỡ nổi một đôi tay!
Người đàn ông đau nhói trong tim khi tất cả mọi nhận xét như đều đúng với chính mình. Dù đã làm hết sức có lẽ cuộc đời đã lãng quên để chỉ trao cho người đàn ông những thành quả đủ chắt chiu ngày qua ngày. Bàn tay lao động và đôi tay nguyện cầu như chưa thể chu toàn hoàn hảo trách vụ người giám hộ được giao phó dưới ánh mắt thế trần.
Tất cả những gì là khuôn mẫu vật chất mà người đàn ông chuẩn bị cho Hoa Lòng của ông đều như để lại cho thời gian. Hành trình linh thiêng phía trước buộc người đàn ông ra đi không nuối tiếc chỉ mang theo trái tim yêu thương là người vợ dịu dàng thánh đức với Hoa Trái của Tình Yêu trong nàng. Ông trân trọng gìn giữ trái tim người vợ và trái tim ông thanh khiết trong thinh lặng của Sự Thiện để cung chứa Tình Yêu Trời Cao mà không bao giờ ông có thể thấu trọn.
Người đàn ông cảm thấy mình bất xứng với trách nhiệm đè nặng trên đôi vai. Đường trần nào mệt mỏi cho bằng nỗi ưu tư về trọng trách? Những lời đàm tiếu của trần đời như những mũi tên bắn vào trái tim tinh tế của người đàn ông nhưng chính tinh thần trách vụ cao cả khiến người đàn ông như đang tổn thương trên hành trình đi về Nguồn Cội.
Người đàn ông thinh lặng tiến bước trong vâng phục huyền nhiệm mặc cho cái nhìn thế sự với muôn não trạng dị biệt và rẽ chia. Ông khuất bóng trong nhãn quan trần đời để thực hiện sứ mệnh của Tình Yêu lên tiếng.
Người đàn ông ngước mắt nhìn lên cao như để tìm sức mạnh và tiếng nói đồng cảm tận thâm sâu tâm hồn. Không gì có thể hiểu trái tim ngoài Trái Tim và không gì có thể cảm nhận Thiên Ý ngoài việc thực hiện Thiên Ý. Đó là cả sự sống mà người đàn ông đứng vững trong Niềm Tin của trái tim mình.
Ông giang tay đón nhận trách vụ với tất cả sự phó thác. Trong ánh mắt cảm thông trong cái siết tay thật chặt và sâu thẳm người đàn ông cảm nhận một luồng hơi ấm thanh khiết của yêu thương đang tràn về dào dạt để mọi ưu tư được cảm thấu và tan chảy theo dấu chân hành trình vâng phục.
TRÁI ĐẮNG
Cửa phòng xịch mở… Nó ào vào như một cơn lốc đổ vật xuống giường và khóc. Tức tưởi dồn dập. Căn phòng chật chội của tôi như muốn vỡ tung ra trong tiếng khóc nghẹn ngào của nó. Tôi ngạc nhiên! Xưa nay nó vốn là người ít bộc lộ cảm xúc. Chắc là đã có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Một lúc sau nó nói giữa những cơn nức nở:
- Mình... thật... khốn nạn!... Thanh ơi! Tao đã... đánh mất... mình rồi... Làm sao... bây giờ?
Tôi ngồi sát bên nó. Bàn tay nhẹ vuốt mái tóc rối bù của nó. Điều mà tôi linh cảm không lẽ giờ đã là sự thật? Trước đây khi nó yêu Minh tôi đã nhiều lần khuyên nhủ nó phải cầu nguyện và suy xét kĩ càng. Chúng tôi đều là những lao động phổ thông sang nước ngoài làm việc nhưng quê của Minh cách chúng tôi hàng trăm cây số. Khi thấy mối quan hệ giữa nó và Minh ngày càng gắn bó tôi cảnh báo nó: “Hoa à! Mày đã hiểu gì về Minh chưa?” Nó cười bỏ ngoài tai lời nhắc nhở của tôi.
Cuộc sống ở xứ người với biết bao nhiêu điều phức tạp. Chúng tôi là những người tứ xứ đến đây để tìm kiếm một công việc cho mình. Hi vọng với đồng lương kiếm được cuộc đời chúng tôi sẽ bước sang một trang mới khép lại một chặng đời vất vả tối tăm trong cái nghèo khổ và cảnh thất nghiệp. Thế nhưng hoàn cảnh và môi trường sống mới lại khiến chúng tôi rơi vào một cảnh tối tăm khác. Những cuộc tình dễ dãi những mối quan hệ yêu đương bừa bãi những cảnh sống vợ chồng không hôn nhân... diễn ra trước mắt chúng tôi hàng ngày. Xa gia đình quê hương thiếu thốn tình cảm hoàn cảnh đẩy đưa... khiến không ít bạn trẻ chúng tôi thích nghi nhanh chóng với cách sống mới đi ngược lại với thuần phong mỹ tục của nền văn hoá truyền thống Á Đông. Nhiều người trong chúng tôi trở thành một thứ lai tạo oái ăm thay điều chúng tôi học hỏi được nhiều hơn không phải là điều tốt đẹp ở xứ người!
Tôi được sinh ra trong một gia đình có gốc đạo lâu đời. Cha mẹ tôi là những người nghiêm khắc. Các cụ giáo huấn con cái về lòng mến Chúa và xa lánh tội lỗi. Có lẽ nhờ thế cùng với lời cầu nguyện tôi đã tự bảo vệ được mình khỏi lối sống xô bồ của đám bạn cùng trang lứa. Hoa không nghe tôi nên tôi lại càng lo cho nó.
Hoa vẫn vùi đầu vào gối nức nở. Một lúc sau nó ngước lên đôi mắt đỏ hoe gương mặt dàn dụa nước mắt. Nó kể rằng sau khi Minh về nước trong một lần gọi điện cho Minh nó nghe giọng một người con gái trả lời. Chị ấy bảo là vợ của Minh. Nó bàng hoàng không tin vào tai mình. Nó nói rằng nó là người yêu của Minh Minh nói với nó anh ta chưa có vợ nó và Minh đã sống như vợ chồng bên này thậm chí nó đã có thai với Minh...
- Thanh à! Tao nghe giọng chị ấy nghẹn lại thảng thốt. Chị ấy bảo rằng những điều tao nói làm lòng chị ấy tan nát. Chị ấy van xin tao rằng đều là đàn bà con gái với nhau tao đừng bịa chuyện làm hại chị ấy. Tao khóc và thề với chị ấy là tao nói thật. Chị ấy cũng khóc.
- Thế sau đó mày có gặp Minh không? - Tôi hỏi.
- Mấy ngày sau đó Minh tắt máy. Khi máy đổ chuông tao nghe chị ấy trả lời. Chị ấy bảo đã nói chuyện với Minh nhưng Minh nói không biết tao là ai. Tao yêu cầu được gặp Minh. Chị ấy bảo sẽ tìm dịp thuận tiện bởi vợ chồng chị ấy sống chung với ông bà chị không muốn những chuyện như thế này đến tai các cụ sợ họ phiền lòng. Thế rồi tối nay chị ấy gọi tao bảo tao có thể nói chuyện với Minh. Thanh ơi! Mày biết không? Minh bảo rằng không biết tao là ai bảo tao đừng làm ba trò vớ vẩn đi phá hạnh phúc của người khác. Rồi mặc cho tao gào lên trong điện thoại anh ta tắt máy. Tức tối tao bấm máy gọi lại liên tiếp nhưng không ai nghe. Đau khổ tuyệt vọng tao chỉ còn biết tìm đến đây... Thanh ơi! Tao ân hận lắm. Tao đã không nghe mày. Tao chỉ biết lao đầu vào yêu mà không biết cầu nguyện. Tao cũng có lúc đi xưng tội rước lễ. Nhưng chỉ được mot thời gian ngắn rồi tao lại buông thả mình. Minh thỉnh thoảng có đi lễ với tao nhưng không bao giờ tao thấy anh ta xưng tội rước lễ. Tao không hề biết rằng anh ta đang lừa dối tao...
Một cảm giác nặng nề xâm chiếm lòng tôi. Hình như có ai đó đang bóp nghẹt tim tôi. Đau với nỗi đau riêng của nó. Đau cả với nỗi đau của Giáo Hội. Nếu còn nhiều bạn trẻ Công giáo vẫn sống trong vòng mê đắm như thế làm sao giới thiệu được gương mặt thánh thiện của Hội Thánh với mọi người?
Mấy ngày sau tôi đến thăm nó. Trông nó hốc hác tiều tuỵ hẳn! Nó nói rằng vợ Minh đã gọi điện lại cho nó bảo rằng chị ấy tin chồng bảo nó đừng liên lạc gì với Minh nữa. “Thanh ạ! Tao chửi mắng nguyền rủa Minh thậm tệ. Chị ấy vẫn yên lặng lắng nghe. Cuối cùng chị ấy nói với tao rằng: “Nếu điều em nói là đúng thì Minh thật tệ bạc. Anh ấy sẽ không được thanh thản đâu suốt đời sẽ day dứt khổ sở vì những gì mình đã gây ra. Nhưng em cũng hãy xem lại mình trong chuyện này lỗi phần nhiều là ở em. Em là con gái em chưa tìm hiểu kỹ người ta mà đã vội trao thân cho họ. Em sống dễ dãi quá nên vấp ngã là điều dễ hiểu thôi. Cuộc đời phía trước em còn dài chị mong em biết tự sửa mình. Cầu mong điều tốt đẹp sẽ đến với em.” Thanh ơi! Tao đau... Tao nhục quá! Tao chỉ còn muốn chết thôi...
Tôi xót xa nhìn vẻ mặt đầy đau khổ dằn vặt của nó. Trái cấm mà nó đã ăn có lẽ nó không ngờ đến ngày lại nhận ra vị đắng đến thế!
Tôi cũng lo âu cho người phụ nữ kia người vợ của Minh. Chị sẽ tiếp tục xây dựng hạnh phúc gia đình thế nào khi niềm tin bị đổ vỡ và với một trái tim bị tổn thương?
Bất giác tôi nghĩ về gương khiết tịnh của Thánh Giuse và Mẹ Maria. Phải chăng khi đánh mất đức khiết tịnh con người cũng đánh mất luôn cả sự bằng an trong tâm hồn?